"Sự vồn vã của những người khách Tây phương lại càng khiến mọi thứ trở nên tương phản hơn. Những chiếc quần ngắn, áo hai dây lạc lõng khi lướt qua những chiếc longyi thậm thượt trên phố.
Tôi thấy yêu sao cái vẻ đầy nữ tính khi một cô gái Miến nép dưới chiếc dù che nắng, nhón từng bước chầm chậm dọc theo con đường bụi, hay cái vẻ nam tính phong trần của anh chàng Myanmar vừa mặc longyi vừa đánh roi lên đàn bò đang dẫn ra ruộng.
Mai đây khi Myanmar mở cửa đủ rộng, những dòng thác lũ phương Tây sẽ đổ vào, tôi ước sao sẽ vẫn được thấy những đôi môi đỏ thắm cơi trầu, hay đơn giản là đôi má ánh vàng bột Thanaka của các cô nàng Miến, hoặc cái nếp hiền lành của những người cứ đến chiều tối thì lại cầm hoa lên chùa Shwedagon ở Yangon mà đốt nến, cầu nguyện dưới bóng bảo tháp vàng ròng nặng cả mấy chục tấn, mà chẳng may may bận lòng nghĩ đến việc chiếm nó làm của riêng.
Chiều Bagan, tôi đi chầm chậm phía sau ba nhà sư trẻ đến từ Yangon đang thăm thú những ngôi chùa cổ. Chúng tôi đi bộ điềm nhiên giữa cái nắng miết mải đổ xuống đầu, nói thứ tiếng Anh vừa đủ để hiểu.
Ngoài kia trên những con đường mòn, hàng dài xe du lịch chở khách đang xới tung dải đồng trơ gốc rạ, để lại sau lưng đám bụi mù trời. "
Trích "Những vệt màu tương phản ở Burma" (bài chưa đăng báo)